Trên bức tường phòng ngủ cũ kỹ, nơi ánh sáng ban mai chỉ vừa lướt qua khe cửa sổ, những tấm poster đã phai màu vẫn lặng lẽ bám chặt lấy thời gian. Chúng không còn sắc nét, không còn bóng loáng, nhưng mỗi nếp gấp, mỗi vết rách nhẹ như một mảnh vụn ký ức cố chấp không chịu rời đi. Nổi bật giữa bức tường là hình ảnh một trò chơi mê cung khổng lồ, nơi nhân vật hình tròn với chiếc miệng há rộng như đang đuổi theo giấc mơ bị nuốt chửng giữa dòng thời gian.
Mê cung ấy không chỉ là trò chơi – nó là biểu tượng của những giờ phút say mê, của đêm muộn mắt dán vào màn hình trong khi mọi thứ xung quanh đã chìm vào yên tĩnh. Nhân vật tròn trĩnh ấy, với vẻ mặt đơn giản và miệng luôn mở rộng để “chộp” lấy mục tiêu, đã từng là người bạn đồng hành thầm lặng trong những ngày thơ ấu. Trong thế giới nhỏ bé của căn phòng, cuộc phiêu lưu trong mê cung như mở ra một vũ trụ khác, nơi luật lệ chỉ là điểm số và tiếng nhạc điện tử là bản nhạc nền cho trí tưởng tượng không giới hạn.
Dù bây giờ poster đã mờ, màu sắc đã nhạt, và giấy đã sờn rìa vì năm tháng, nó vẫn giữ nguyên vị trí của mình như một chứng nhân trung thành. Không còn là vật trang trí, mà là di tích cảm xúc – một lát cắt ký ức được gắn liền với từng vệt tường cũ, từng tiếng động quen thuộc của căn phòng khi đêm buông xuống. Mỗi lần lướt nhìn qua hình ảnh ấy, người ta không chỉ thấy một trò chơi xưa cũ, mà thấy lại chính mình – một phiên bản đơn sơ, hào hứng và tràn đầy khám phá.